TRANG THƠ TƯỞNG NIỆM

TRANG THƠ TƯỞNG NIỆM

NHÀ NGHIÊN CỨU TRẦN VIỆT KỈNH

Lời ngỏ: Sinh thời nhà nghiên cứu văn nghệ dân gian Trần Việt Kỉnh vốn rất lặng lẽ mà đầy tình nghĩa. Đến chỗ đông người anh thường chọn cho mình một góc khuất. Ngồi với bạn bè trong những cuộc vui anh hầu như không nói, chỉ lắng nghe và cười hiền lành. Đã viết và xuất bản hàng chục đầu sách in riêng và vài chục tác phẩm đồng tác giả, nhưng anh rất ít khi đăng đàn hay nói ra những việc mình làm. Với những người gặp khó khăn, anh tận tình giúp đỡ. Với vợ con và người thân anh chịu đựng, nhường nhịn, hy sinh. Khi anh qua đời, giới văn nghệ sĩ và bạn bè cả nước đã có nhiều nghĩa cử bày tỏ lòng tiếc thương, kính trọng, ngưỡng mộ anh.

Nhân kỷ niệm 5 năm ngày mất của nhà nghiên cứu Trần Việt Kỉnh (16/6/2006 – 16/6/2011), nhavanvietnam.com xin giới thiệu một số bài thơ trong rất nhiều bài thơ bạn bè viết về anh. Thay mặt gia đình, Lê Khánh Mai chân thành cám ơn các nhà thơ đã giành cho anh Trần Việt Kỉnh những tình cảm đẹp, trân quý. Xin cám ơn bạn đọc thành tâm chia sẻ.

Lê Khánh Mai

 

Nhà nghiên cứu Văn nghệ dân gian Trần Việt Kỉnh

VẮNG LẠNH

Tưởng nhớ nhà nghiên cứu Trần Việt Kỉnh

CAO NHẬT QUYÊN

Ngày giỗ bạn

tôi bận lòng nên không về được

Bịn rịn mùa

                   lưu luyến phố

                                         ngổn ngang thơ

Thôi

cứ tưởng tượng ta cùng ngồi thù tạc

tiệc rượu tròn năm lúi húi

góc vườn xưa

Hãy cạn ly

ta vào điệu khoan hò

Bạn thinh lặng. Chén đũa buồn thinh lặng

Cứ tưởng tượng đời như ly rượu đắng

uống chưa vơi đã hết kiếp người

Bạn sương khói

phiêu du miền hoa cỏ

tôi bên đời

thấp thỏm bước rong chơi

giữa khoảng cách là một trời vắng lạnh

vắng đời

vắng rươụ

vắng tình yêu

16/6/2007

SÔNG THƯƠNG DÀU ĐÔI KHÚC

Kính nhớ hương hồn nhà nghiên cứu VNDG Trần Việt Kỉnh

DUY PHI

Vừa cho người bạn quý

Trời lại đón đi rồi

Nha Trang, Nha Trang hỡi

Xót xa bao giờ nguôi…

Ai nhen thêm ngọn lửa

Nữ thần Pô Na Ga

Ai nâng niu Hòn Khói

Chắt hạt muối đậm đà

Ai tạc cho người Hẹ

sau tháng ngày phôi pha…

Lại đọc Lửa và đất

Thương câu Một mình ta

Hào mại tâm hồn ấy

Đã hòa cùng dân ca

Chiều xuân sao quặn thắt

Đời…

          Sương khói thôi mà

Sông Thương dàu đôi khúc

Sóng òa mé bờ xa

          TP Bắc Giang, tháng 1/2007

NGƯỜI BAY VỀ BÊN THÁP PÔ NA GA

Gửi theo hương hồn anh Trần Việt Kỉnh

ĐỖ VINH

Trước lúc đi xa anh tặng sách cho đời

Cho bè bạn những dòng tâm huyết

Dấu bàn tay còn hằn trên trang viết

Mỗi ngôn từ in đậm nét tài hoa

Ngưòi Hẹ*, tộc người mãi mãi nhớ tên anh

Nhà nghiên cứu làm sáng ngời tên tuổi họ

Đồng bào nhận ra nhau qua bao duyên nợ

Anh nhận ra mình sau mỗi chuyến đi

Anh về với Bác Vượng** rồi ư?

Mới ngày nào đi trên đường Phủ Lạng

Ngủ với phố Trung Du mùa hè lửa đốt

Bên nhau đêm mất điện lang thang

Người bay về bên tháp Pô Na Ga

Dấn thân trong vô cùng trời đất

Câu thơ Lê Khánh Mai sớm chiều tất bật

Giờ sâu đằm ngôi Tháp cổ và anh

———————————————-

* Người Hẹ, văn hóa tộc người – một công trình nghiên cứu của Trần Việt Kỉnh

** Bác Vượng: Giáo sư Trần Quốc Vượng

  TIỄN BẠN THƠ

Tưởng niệm nhà nghiên cứu văn hóa dân gian Trần Việt Kỉnh

VŨ NGUYÊN

Khi thân xác trở về cùng cát bụi

Tâm hồn kia trả lại chốn hư không

Tình thơ ấy theo mây ngàn, gió núi

Gởi bến đời “Lửa và đất”* mênh mông

Tiễn người đi xao xác cả tấc lòng

Hè phố nhỏ vẫn hoài mong bóng cũ

vẫn bình thản trước dòng đời bão lũ

Gĩư rượu nồng ve vuốt trái tim say

Người đã đi hun hút bóng trời mây

Niềm gặp gỡ về xây trong mộng ảo

Dẫu nặng nợ với kiếp người tần tảo

Vẫn vì ai chia sẻ áo cơm đời

Xin mãi bình an người hỡi cõi xa xôi

                                      tháng 6/ 2006

————————————

*Lửa và đất – Tên tập thơ của Trần Việt Kỉnh

ÁNH MẮT CUỐI CÙNG

Nhớ nhà thơ Trần Việt Kỉnh

THANH HỒ

Ngày tháng loanh quanh vô thường

Có bao điều thay đổi

Định mệnh vô hình gõ cửa từng khung đời

Gìơ hội ngộ, phút chia ly bỡ ngỡ

Hạnh phúc vừa trao đã vụt khỏi tay người

Chênh vênh vực thẳm…

Cụng ly bên quán cóc

Sẻ chia khát vọng

Nhặt niềm vui Trời ban tặng

Khề khà, xởi lởi, nồng nàn

Đồng hành suốt thời gian có được

Để biết buồn vui là gì

Đón nhận lẽ đời nếm trải

Đâu ngờ

Ánh mắt một chiều

Bạn gửi về phía tôi thăm thẳm

Rồi quay đi

Và không bao giờ trở lại

Lẽ nào ánh mắt ấy

Là cái nhìn cuối cùng!

                             6/2008

NHỚ ANH TRẦN VIỆT KỈNH

PHẠM DUY TÂN*

Như ngọn gió thổi qua miền trù mật

rồi lặng lẽ ra đi

Anh để lại những gam màu trong lòng bằng hữu

Ninh Hòa xanh nỗi nhớ vô bờ

Con đường làng còn in đậm dấu chân anh

Gío hàng cau rưng rưng sùi sụt

câu ca dao buồn mênh mang

“Ninh Hòa đứng nơi nào cũng thấy núi”**

Màu núi quyến rũ của dáng đứng miền Trung quê hương

tuổi thơ anh ấp iu kỷ niệm

“Lửa và đất”*** đẫm hồn thơ

Tôi lại nhớ anh

nhớ nụ cười hiền độ lượng

buổi ban đầu gặp gỡ “Trăng Quê”****

           Ninh Hòa tháng 7- 2006

——————————————

*Nhà thơ Phạm Duy Tân đã mất năm 2007

**Lời nói của anh Trần Việt Kỉnh khi đến Ninh Hòa

*** Tên tập thơ của Trần Việt Kỉnh.

****CLB Trăng Quê Ninh Phụng, Ninh Hòa.