TRẦM CẢM SÔNG HƯƠNG

Tôi thắp ngọn nến nhỏ lên đài sen bằng giấy
gửi vào sông
cháy lên niềm kiêu hãnh cô đơn
ngọn nến mong manh hư huyễn
bồng bềnh giữa thăm thẳm đêm
nghèn nghẹn giấc mơ thấu đáy

Bao ngọn nến cháy đến kiệt cùng
lệ đã chảy tan vào vô tích
rồi mai ngọn nến nào sẽ thắp
và âm thầm lịm tắt cơn mê

Trầm cảm Sông Hương
bí ẩn Sông Hương
gom nước mắt để trong
nhận bão giông mà lặng
giấu trăng vào thầm sáng
thu bóng đền đài cho huyền nhiệm thời gian

Dù đã chết bao lần không nhớ nữa
những ngọn nến hình hài của lửa
đầu thai về thắp nỗi khát hồn sông