TÔI NẰM VÕNG
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
DƯƠNG TẤN LONG
Tôi về mắc chiếc võng thưa
Muốn quên đời, nên đong đưa sự đời
Láo lơ hai mắt nhìn trời
Không ca dao cũng chẳng lời ai ru
Nắng mưa héo nhánh mù u
Còn đâu dịu ngọt đem ru giấc mình
Đong đưa trong cõi lặng thinh
Mà nghe muôn sự gập ghềnh bủa vây
Nhắm đôi mắt, đất trời xoay
Mở to chỉ thấy võng lay vật vờ
Đành thôi nửa nhắm, nửa hờ
Cho nửa thực với nửa mơ bạn cùng
Thiên la địa võng chập chùng
Trở xoay thân thể, ngại ngùng tứ chi
Lắng đời quên cả sân si
Hồn yên, phách lặng, thân di nhẹ nhàng…
Nhặt khoan, cà tịch cà tàng
Có chi mà phải vội vàng võng ơi!
Dành khi trái gió trở trời
Đợi lúc đi, đứng, nằm, ngồi không yên
Nhân tình, thế thái đảo điên
Áo cơm thất bát, muộn phiền vây quanh…
* * *
Ngoài kia phố chợ quay cuồng
Nằm nghe chớp bể mưa nguồn quanh đây
Bóng chiều xuống dưới hàng cây
Cám ơn võng ! thêm một ngày qua đi.
Em nằm trên võng đong đưa
Hồn nhiên em hát lời xưa quê nhà
Kẽo ca kẽo kẹt thật thà
Thoảng hương đồng nội cỏ hoa xuân thì
Em nằm trên võng say sưa
Bình yên ngủ giữa ban trưa tươi hồng
Vô tư như thuở chưa chồng
Bến bờ mộng mị, bềnh bồng thơ ngây
À ơi em hãy ngủ say
Thị thành nao nức còn đầy lo toan
Áo quần trang sức phấn son
Tươi vui qua mất héo hon lần về
Ru em em hãy ngủ ngon
Nhọc nhằn cơm áo, chồng con đã nhiều
Vội chi nắng sớm mưa chiều
Dễ gì được phút phiêu diêu giữa đời
Xa quê ngày cũ xa vời
Vẫn không quên được những lời võng ru
Êm trong hơi thở mùa thu
Giật mình còn vọng tiếng ru lặng buồn
Võng xưa thơ ấu bên em
Bỏ quên ngày tháng nay đem ru mình
Ðong đưa theo nhịp tự tình
Hồn quê là võng, sắc hình là em.