Từng thân thiện với con người
sóng mềm mại dịu lành
từng cưu mang con người
biển bao dung ban tặng sự sống
từng nâng đỡ con người
biển nuôi giữ niềm khát vọng
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Ngày hai sáu , tháng mười hai ,năm hai ngàn lẻ tư
biển đột nhiên mang bộ mặt khác
gieo thảm hoạ không ngờ
hai trăm chín mươi bảy ngàn người của năm mươi hai quốc gia
ven biển Thái Bình Dương và Aán Độ Dương
trong một giờ
một phút
một khoảnh khắc
không bao giờ còn được làm người
Trẻ thơ đang vui đùa hồn nhiên trên mặt đất
bỗng như lá quay cuồng trong xoáy nước
những đôi mắt bình yên xanh biếc màu trời
chỉ còn trơ hốc tối
những cánh tay tạo dựng thế giới
đã nát tan rã rời
những cái đầu nghĩ suy vì nhân loại
đã đứt lìa thân thể ,dập dềnh trôi
và xương thịt không tên
không hình khối
mắc trong rác rều ,cây cối
dính bết lên bức tường
giắt vào xác ô tô
vùi trong đáy thẳm
thấm máu người biển có mặn thêm ?
Vết thương nào dưới lòng sâu dữ dội
mà biển cuồng điên không kìm nén nổi mình ?
Nỗi đau này có lẽ cao hơn
nỗi đau một tình yêu phản bội
hơn cả sự bạo tàn khủng bố
trò bắt cóc , hành quyết con tin
những hận thù ,rẽ chia tôn giáo ,sắc tộc
Con người ơi hãy tin
những gì do con người gây ra đều có thể sắp đặt
thế giới này rồi sẽ trật tự hơn
Nhưng còn biển
và thiên nhiên muôn đời bí ẩn
phải nối rộng vòng tay mới có thể ôm
cần rất nhiều tình yêu để xoa dịu vết thương
của thiên nhiên đã vì ta mà kiệt sức
Biển xanh lại rồi
một màu xanh cứu rỗi
và con người nhận rõ mình hơn
Viết sau thảm hoạ sóng thần
Ngày 26 – 12 -2005