THƠ TRẦN VIỆT KỈNH


Thơ  TRẦN VIỆT KỈNH

 

Thương

 

Đôi khi ta muốn đi hoang

Sợ e chớp bể mưa ngàn không ai

Sợ nghe những tiếng thở dài

Rừng phi lao gió thổi hoài sau lưng

Cuộc đời ấm ngực lạnh chân

Dẫu đời cạn nửa mà thân chưa thành

Mỏng tang như ngọn cỏ tranh

Bật mầm đứng dậy dẫu đành nhỏ nhoi

Lang thang đi tận cuối trời

Cỏ xuân lại mọc trên đồi quạnh hiu

Mái đình xưa dáng vẹo xiêu

Dăm câu đối rách màu chiều lam nham

Bâng khuâng đỉnh núi ngút ngàn

Thương ai còn nhớ cây đàn một giây.

 

                    T.P Hồ Chí Minh 1996

 

 

Bạn

 

Nắng chiều xiên khoai bóng xế

Ta ngồi ta nhớ bạn hiền

Rượu rót chờ mong ruột nóng

Giờ này sao bạn chưa lên

 

Trời đã cho ta cuộc sống

Làm sao thiếu nổi bạn bè

Rượu thường khơi nguồn thi hứng

Vắng bạn thơ đọc ai nghe

 

Đời ta gặp nhiều lận đận

Xa quê, giang hồ, lang thang

Có tài mà không gặp vận

Lòng buồn, thơ cũng đa đoan

Ta thường một mình trên phố

Bánh xe lăn luống ngập ngừng

Dở, hay cõi đời cũng mặc

Oai quyền chẳng bén bàn chân

 

Bạn ơi, bạn ơi về đâu?

Ta ngồi chờ mong – lửa đốt

Bấm tay tuổi đà ngũ thập

Ta “tri thiên mệnh” đời mình

 

                   14-11-2001

 

Bút lá tre

 

(Tặng bạn bè tuổi thơ tôi ở Vĩnh Linh- Quảng Trị)

 

Bút lá tre – bút lá tre

Quản bằng ống hóp, xanh lè mực pha

Tuổi thơ tôi đọc  Ê, A

Tường tre, mái lá, thầy già còm nhom

Mà sao lòng chẳng thấy buồn

Như viên bi – hễ tan trường là lăn

Thương cha, thương mẹ khó khăn

Vẫn thèm cây bút đỏ xanh hai đầu

Giờ thủ công chẳng có màu

Gạch non làm đỏ, lá trầu làm xanh

Bút lá tre viết nhanh nhanh

Nét đậm, nét nhạt đã thành đời tôi

Sông quê bên lở, bên bồi

Cơm quê gói bởi giấy trời mo cau

Hết trưa nắng đến chiều ngâu

Chân trần đi học tóc màu râu ngô

Tôi ngồi thương nhớ tuổi thơ

Bút lá tre mực bây giờ còn xanh.

 

 

Trái chín

 

Tặng Lê Khánh Mai, kỷ niệm mùa xuân đầu xa nhau

 

Có những lúc lòng không thể lãng quên

Là nỗi niềm day dứt nhớ về em

Như chim kia nhớ về nơi tổ ấm

Suốt mùa đông hoảng hốt bay tìm

 

Em ở nơi xa, khuất bao núi khó nhìn

Cho lòng anh trở thành ngọn gió

Cho lòng anh sẽ là cơn bão tố

Bay điên cuồng đến yên ngủ bên em

 

Tình anh không muốn là đợt sóng

Dội mãi lời than âm ỉ vô bờ

Sẽ có một tình yêu dài theo năm tháng

Nỗi nhớ thương anh dệt mãi thành thơ

 

Đêm khuya rồi, trái tim chư ngủ yên

Gọi tên em như tiếng lòng nhắc mãi

Như quả chín đến kỳ không kịp hái

Tình yêu anh rụng kín gốc cây đời

 

          Hà Nội, tháng giêng, 1976

 

Bữa cơm chiều

 

Tặng Lê Khánh Mai

 

Cơm chiều em dọn lên mâm

Sau một ngày lao động

Khuôn mặt em đỏ bừng vì nóng

Từ bếp lên nhà

Ngọn lửa dường như còn đuổi theo

 

Thành phố lên đèn

Nối ngày vào đêm

Em so đũa mời anh và con bữa cơm chiều đạm bạc

 

Em đã sống cùng anh

Qua một thời chiến tranh

Vẫn tình yêu sâu đằm bền chắc

Như nhịp đi của ngày

Như nhịp thở của đêm

Em nhường nhịn cho anh và con

Niềm vui nhỏ bé đời thường

 

Ôi bữa cơm có vợ, có chồng

Hạt gạo ta ăn không bao giờ xưa cũ

Tình yêu vẫn cháy sáng hàng ngày như ngọn lửa

ở trong căn bếp mỗi ngôi nhà

 

                                      Nha Trang 1983