THƠ TÌNH LÊ KHÁNH MAI


THƠ TÌNH LÊ KHÁNH MAI

 

NƯỚC MẮT CHẢY VỀ ĐÂU

 

Đã lâu mình không khóc

Nước mắt chảy về đâu

Chai lỳ nỗi khổ đau

Hay trái tim hoang mạc

 

Nhớ một thời nước mắt

Khóc tình yêu đầu đời

Giọt vui như hạt ngọc

Giọt buồn tựa sương mai

 

Hoa phượng cháy bên trời

Lòng rưng rưng mùa hạ

Nghe hàng cây trút lá

Thu đi sầu mênh mông

 

Lại khóc với mùa đông

Những đêm dài trở gió

Hạnh phúc rồi tan vỡ

Khi một người quay đi

 

Nước mắt đã cạn khô

Tự lúc nào chẳng biết

Bỗng hôm nay ta khóc

Nhận ra mình tóc sương

 

 

ĐẸP, BUỒN VÀ TRONG SUỐT NHƯ SƯƠNG

 

Đừng nói gì nữa anh

điệp khúc chia xa đã ngân từ sâu thẳm

em nhận nơi mắt anh

những xiềng xích vô hình xiết em như định mệnh

 

Đừng tiễn em nữa anh

dù chỉ đôi quãng ngắn

trước mắt em hun hút một con đường

có thể nào khác được

em phải đi về phía không anh

lầm lũi em một mình với bóng

mỗi bước đau lằn tím tâm hồn

 

Con tàu rùng mình ném tiếng hú man dại vào thinh không

những bánh sắt luân hồi nghiến đường ray bạo liệt

mang theo một trái tim phế tích

 

Với tình yêu trái đất không tròn

nghiệt ngã muôn vòng quay đẩy ta về hai cực

với xa cách tình yêu là nước mắt

đẹp, buồn và trong suốt như sương

 

 

TỰ KHÚC CHIỀU

 

Tam Đảo cao vời chi thế

Vòng vo lượn khúc con đường

Núi dựng tầng tầng chất ngất

Thung sâu hun hút rợp buồn

 

Và tôi thấy mình bé nhỏ

Trước bao bất trắc, trước chiều

Trái tim không gì che đỡ

Gồng lên theo gió phiêu diêu

 

Mắt người nói lời chân thật

Xui tôi trao mảnh lòng thành

Ngẩn ngơ bầu trời cứu rỗi

Núi như cũng hết mình xanh

 

Ngẫu nhiên một chiều Tam Đảo

Người về thanh thản đời thường

Hồn tôi như hồn núi ấy

Giăng mây giấu một Thánh đường

 

 

 

 

NGÀY SAU

 

          “Ngày sau sỏi đá vẫn còn có nhau”

                   Trịnh Công Sơn

 

Giấu lửa trong cơ thể

đá ngồi thiền

tịnh tại an nhiên

thâm trầm vân xám

những nếp nhăn ẩn ức kiếp người

nén tiếng kêu thân phận

 

Giũ bỏ đam mê về miền cổ tích

còn gieo tình hoang dã đa đoan

 

Tôi xương thịt hôm nay, ngày sau cát bụi

cát bụi nhỏ nhoi khiêng vác linh hồn

vẫn khao khát được chở che, cứu rỗi

và trên phiến ngực trần của đá

tôi ước ao là một mảnh xương sườn

 

Tôi xương thịt hôm nay, ngày sau cát bụi

vẫn day dứt không nguôi câu hỏi

có bao giờ đá bùng cháy vì tôi?

 

 

VỌNG

 

Còn em với biển…

chiều buông

trong veo mây nước, ngày thường đấy thôi

hững hờ sóng gợn khơi khơi

lơ ngơ đôi cánh chim trời lệch nhau

Nhạt nhèo cơn gió về đâu

mà nghe buốt nghẹn xưa sau nỗi mình

 

Em ngồi hóa núi lặng thinh

nghiêng thầm biển cạn

vọng tình thẳm xa

 

NHẬN DIỆN MỘT TÌNH YÊU

 

Bứt ra khỏi đời sống thường ngày tẻ nhạt

hội ngộ tình cờ: anh, người đàn bà ấy và em

 

người đàn bà nói cười, chứng minh lòng tự chủ

nhưng thất lạc ánh nhìn, tự thú vẻ hoang mang

gương mặt anh tuyệt vời thánh thiện

cử chỉ dịu dàng, sâu nặng nhường bao

em soi anh nhận diện chính mình

nhận diện một tình yêu kỳ ảo

hạnh phúc và đớn đau

tin và ngờ vực

được yêu và bị lừa dối

giận và tha thứ

 

Dẫu sao phải níu lấy niềm tin

không yếu hèn

không rỗng tuếch

không nói lời dao sắc

khách sáo một chút thôi

kiêu hãnh một chút thôi

vừa đủ giữ thăng bằng

 

Rượu vang đỏ như máu cắt từ quả tim tội nghiệp

cụng ly…cụng ly…mê…tỉnh…sóng ngầm

những ngón tay em tê dại đóng băng

em đã vượt qua khoảnh khắc cưu mang điều tan vỡ

anh, người đàn bà ấy và em đều biết mình vô lý

nhưng chúng ta từ chối giải thoát mình

 

Còn lại một mình

rơi tự do xuống đáy vực cô đơn

em cúi nhặt giấc mơ rướm máu

nhưng giấc mơ không chịu đầu hàng

nó vụt bay lên

gọi kỷ niệm tình yêu về băng bó vết thương

 

 

KHOẢNG CÁCH NÀY ĐÂU PHẢI VĨNH HẰNG

 

Hằng đêm

em vọng một ngôi sao trên bầu trời đen thẳm

và tin đó là anh

hình như anh đã nhận ra em nên ngôi sao nhấp nhánh

 

Em mở toang cánh cử đón gió vào nhà

gió quấn em mê mải

hệt như anh trở về sau chuyến đi xa

 

Em đưa tay với tìm trong khoảng trống

nghe  máu dồn về ấm nóng

có phải anh vừa mắm tay em

 

Em sửa soạn chiếc gối mềm dìu dịu hương thơm

anh hãy ngả mái đầu cho em nâng giấc

cho em thủ thỉ với anh những điều em ngộ được

lúc cô đơn

 

Hằng đêm, hằng đêm

em thức

đợi giây phút linh thiêng khi kịp thấy anh về

để không bao giờ em xao lãng vì những cơn mă lạ

và anh không cô độc ra đi

 

Em đợi anh

đợi anh

không chỉ thời gian một đời, một kiếp

ta tìm lại nhau suốt trăm ngàn năm

khoảng cách này đâu phải vĩnh hằng