Chùm thơ Lê Khánh Mai , đăng báo Văn nghệ số 32, ngày 10/8/2013
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
– Em yêu anh
– Thu cảm
– Hoa
– Ngày mới
EM YÊU ANH
em yêu anh
tia nắng ban mai xuyên qua dày đặc sương mù
tiếng chim chợt thảng thốt, rộn ràng vỡ khoảng trời câm bặt
mưa thu dịu lành, ẩm ướt hồi sinh đất đai cháy khát
Sóng tự ghềnh xa vang dội khúc hoan ca
những ngón tay anh lướt trên phím đàn tuôn đổ âm ba
lần theo giai điệu anh, em đi về phía chói ngời ánh sáng
thoát khỏi nỗi buồn dằng dặc ký sinh loài gặm nhấm
dứt đi từng mảnh sống tháng năm
em yêu anh
tự cân bằng trên sợi dây mong manh bất trắc
những trò yêu làm xiếc
những trò ghen đỏng đảnh mù lòa
em đã thôi đuổi bắt những cơn mơ
đã không còn đam mê nước mắt
đã thấu thị cuộc đời gồm những nốt trắng, nốt đen trong bản nhạc
và hát lên với tất cả vui buồn
em yêu anh
như tình yêu đầu tiên, như tình yêu cuối cùng
ta bên nhau hành trình không về đích, không giới hạn
chỉ ý nghĩ vươn về nhau bất tận
chỉ thơ nhạc cất lời cho khoảng lặng rung lên
em yêu anh và anh yêu em
THU CẢM
Căn phòng giam mùa thu vàng Levitan
cùng trái tim thiếu phụ
con đường vắng về đâu hiu hắt gió
những chiếc lá vàng yên ngủ trong tranh
Lòng nhói đau trước mùa thu bất tử
thời gian đi như một mũi tên xanh
đứng giữa trời, cây oặn mình lá đổ
gội giá sương thai nghén chồi non
HOA
Đêm
một màu đen
bí ẩn
quyền năng
xoá vùi
phủ định
mảnh trăng gầy
côi cút cuối trời xa
Tựa vào màu sáng mong manh
tôi nhận ra
nhánh xương rồng vươn lên mãnh liệt
bằng sức mạnh nỗi đau của đất
những chiễc gai xé toạc đêm đen.
Trên đỉnh trời
rưng rưng một nụ hoa nhỏ xíu
đỏ nồng nàn như giọt máu
ứa ra từ một vết thương
NGÀY MỚI
thức dậy sau giấc đêm, sâu, đầy, không mộng mị
ngỡ ngàng em thấy mình lạ lẫm trong gương
ánh mắt lấp lánh tươi ngời như sương trên lá non
da thịt căng phồng, bỏng rát
tiếc không có anh ở bên để biết em đẹp
trong giây phút hồi sinh người đàn bà thanh xuân
em không nhận thức được mình
như không thể nhận thức số phận
đôi khi một mình trong phòng, trí tưởng tượng bay bổng
chạy trốn những cơn mơ không giải mã được dữ lành
nhắm mắt tự dỗ mình
rồi mở mắt đối diện với hiện thực khắc nghiệt, trụi trần, đau đớn
em chưa muốn xé đi tờ lịch cũ
dù ngày mới đợi mong
sóng đã lùi xa, nương náu bên ghềnh
em bình yên đến nỗi không biết điều gì sẽ đến.