NHA TRANG CỦA TÔI
LÊ KHÁNH MAI
I
Nha Trang
căng mình trước đại dương
như vồng ngực trần của chàng trai vạm vỡ
kiêu hãnh và trẻ trung trong nắng gió mặn mòi
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Tôi yêu Nha Trang, một tình yêu suốt đời mắc nợ
ngôi nhà này mẹ đã sinh tôi
cá nục kho tiêu thơm lừng ngõ nhỏ
bãi cát này in dấu chân tôi
tuổi thơ ngây đuổi bắt con còng gió
Xô lệch mái tôn, lúp xúp xóm chài
lũ trẻ chân đất, cởi trần và đông như kiến cỏ
đối với chúng biển chỉ là một đứa trẻ con
tâm hồn chúng như cánh buồm mới tinh
xếp lại chờ ngày ra biển rộng
Thơm nhức nhối là cái mùi nước mắm
cứ quẩn quanh, váng vất, say nồng
người đàn bà xứ biển hằng đêm mất ngủ
đợi chồng về từ phía hừng đông
bến cá mỗi ban mai mở hội
tấp nập thuyền ghe, nhễ nhại những nụ cười.
Nha Trang
đường khuya gõ vang vó ngựa
ngoại ô về hoa quả, rau xanh
chợ Đầm lao xao bán mua, mặc cả
tạp khúc đời thường vang ngân
Tôi yêu những con người dậy trước bình minh
nhóm ngày lên trong lò than đỏ rực
người mẹ tóc sương bàn chân gầy guộc
mười ngón xương bấm trên vỉa hè nóng rát
gánh hàng rong vất vưởng kiếp phù sinh.
II
Nha trang hôm nay xoáy lên cơn lốc thời mở cửa
đại lộ vươn xa lấn màu xanh lúa
nhà cao tầng mọc lên bất ngờ như thể trong mơ
thành phố của hotel chọc trời và ngập tràn hàng hoá
ai đó bỗng giàu lên như có phép màu.
Nha Trang tự vượt mình nghĩ suy trăn trở
và tôi tin gian khổ sẽ đi qua
những chiếc cầu sẽ bắc trên biển vắng
nối đất liền với những đảo xa
đường cứ mở xuyên đèo cao dốc đứng
phố trèo lên đỉnh núi gọi sao trời
son phấn sẽ thôi rơi trên bãi mặn
nhà máy là nơi em được làm người
tuổi trẻ không tìm quên trong nhạc Rock
và men say tốc độ
chuyện trẻ em lang thang thành chuyện xa vời
sẽ trở lại quê hương những nhân tài bỏ xứ
mảnh đất này nhân hậu, cưu mang
III
Tôi yêu Nha Trang, một tình yêu suốt đời mắc nợ
bao nhiêu năm đất người tôi cày vỡ
tôi đã hái quả đắng chát và ngọt thơm
lẽ nào mùa màng tôi thất bát giữa quê hương?