NHƯ THẾ CÓ GỌI LÀ YÊU?
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
LÊ KHÁNH MAI
điện thoại một lần duy nhất chỉ để nghe giọng nói của nhau
em nuốt lời anh dịu dàng nồng ấm
không nhắn tin
không một lần hẹn gặp
chỉ mail chia sẻ nhạc và thơ
những trở trăn sáng tạo
cuối thư vẫn không quên viết
anh yêu em
em yêu anh
chúng ta sống ở hai thành phố
không quá xa để thành cách biệt
cũng chẳng gần để lấp đi khoảng trống
đôi lúc yếu lòng em mơ một bờ vai
lại cố quên đi, bỏ mặc mình chới với
anh nói: “anh đang nắm tay em đi trong sương mù”
em trở thành người giàu tưởng tượng
đôi khi cô đơn quá, em ngỡ mình sống giữa đảo hoang
anh hỏi “căn phòng của em có cửa sổ không?”
chẳng cần biết vì sao anh hỏi thế
nhưng tin, anh mong điều tốt đẹp cho em
cửa sổ mở ra để em ngắm những đêm trăng
để em nghe tiếng lũ chim lích rích chào ngày mới
đôi khi em thấy mình lạc vào bóng tối
anh nói: “anh chờ em ở cuối đường hầm
Hãy tinh tế nhưng chớ yếu đuối”
em lần về phía ánh sáng vững lòng hơn
đôi khi em van vỉ thật thà
rằng ai đó đã nói lời thị phi hèn mọn
anh nói:“di dưới đế giày những lời đơm đặt
tình yêu thanh tẩy mọi mưu toan”
em đã bay lên từ vực thẳm
và hát giữa bầu trời
anh nói “anh bay với”