Ngàn ơi! – Hoàng Đình Quang

 

NGÀN ƠI!

 

Bên kia là Tam Giang

Ngàn ơi, Tuy Hòa dãi gió

những đợt gió màu vàng

những cơn gió màu của lửa

bây giờ mình đi dọc miền Trung.

những gốc sim già nua

những mỏm đá mấy nghìn năm thẫn thờ

ngẫm nghĩ

những bông hoa dại bên mộ Ngàn rất trẻ

tuổi hăm hai của Ngàn nằm đây

đất miền Trung khô nghèo

đèo Cả quanh co mười lăm cây số

Cù Mông, Đèo Nại, Dốc Tam Giang…

Ngàn nằm lại ở cây số bao nhiêu

trên hai ngàn ki lô mét chiều dài Quốc lộ?

Tiếp sau những năm tháng hòa bình

nỗi nhớ Ngàn trở về như mùa gió đổ

lòng yêu thương vụt đến chói lòa

những bụi bờ cỏ dại hoang vu

con gió kể với Ngàn về đất nước

kể về những người còn đây

bài địa lý thời chúng mình chưa thuộc

Ngàn ơi, những tháng năm này

nỗi nhớ Ngàn thiêng liêng hơn một bài lịch sử

sau một ngày súng nổ

trên mảnh đất khô cằn

Ngàn lặng lẽ chia tay đồng đội

rồi ra đi không báo trước điều gì

gió Tuy Hòa mang mía ngọt lên đây

Ngàn đã ra đi!

gió Tuy Hòa mang biển mặn lên đây

Ngàn không còn nữa!

Đây là vốc đất miền Trung

Ngàn nhận lấy từ bàn tay đồng đội

giữ lòng qua mùa nam cồ đang thổi

rồi mai ngày đi qua chiến tranh

Tổ quốc sẽ trồng hoa và dựng đài kỷ niệm

Tổ quốc ngàn lần ta yêu mến!

Tiếp sau những nhăm tháng chiến tranh

đất nước còn bận lòng vá víu

những vết thương chưa lành

những vết mờ trên gương mặt hồi sinh

Ngàn ơi xin đừng nặng lòng nhức nhối

về những gì mình làm chưa xong

về những gì người sống còn lầm lỗi.

Dù cái chết mang đi tuổi trẻ của Ngàn

máu thẫm đẫm một vùng cỏ dại

những cánh rừng trú quân

bây giờ có đại đoàn khác tới

họ trẻ như chúng mình bấy giờ

họ trẻ như Ngàn nằm đó

họ đến không mang tiếng nổ

họ luồn rừng sâu không phải giấu tiếng cười

những chàng trai sẽ đến trồng hoa

những cô gái chiều chiều ra tưới nước

những đêm trở gió mùa rét buốt

họ cùng Ngàn giữ ngọn lửa qua đêm.

Có thể ngày mai

cái NGÀY MAI mà chúng mình vẫn nói

cái ngày mai nóng hổi

cái ngày mai bồn chồn nhức nhối

Ngàn say sưa sau mỗi chiều hành quân

có thể là ngày mai chưa tới

cho mỗi người đang sống hôm nay

xin Ngàn hãy lắng nghe

từ những nửa cuộc đời còn lại

từ cả nỗi buồn nhức nhối

mà Ngàn trao cho

đã trở thành những giọt mồ hôi nóng bỏng

cho bây giờ đã có một ngày mai.

Dẫu chỉ là nấm đất  

mà bình yên nơi Ngàn nằm

khi mình đi dọc miền Trung

những con gió màu của lửa

những trận gió màu vàng

Ngàn ơi, Tuy Hòa dãi gió

bên kia là Tam Giang…

Miền Trung 4-1982