MUỘN

MUỘN

Cái nhà ga nhỏ xíu, không xứng với tầm vóc của một thành phố du lịch nổi tiếng đang trên đà phát triển. Nhưng nó không được sửa chữa nâng cấp hay đập bỏ xây mới bởi vì nó là di tích lịch sử. Nó cũng là chứng nhân lặng thầm của bao nhiêu cuộc gặp gỡ, chia ly, những bàn tay vẫy, những vòng ôm, những nụ hôn, nụ cười, nước mắt…

Giữa bao điều quên nhớ, vẫn còn đây bệ đá hai người đứng tuổi ngồi bên nhau im lặng, bởi điều muốn nói thì quá nhiều mà thời gian chỉ còn đo bằng những tiếng bánh sắt con tàu dội trên đường ray vào ga, dừng lại và sẽ tiếp tục hành trình. Người đàn ông nắm tay người đàn bà thật chặt, thật nồng nàn rồi buông vội. Hơi ấm vẫn đủ truyền vào tận thẳm sâu thông điệp: “Muộn rồi”. Người đàn bà thầm nói với lòng mình: Phải, muộn rồi. Gía như cuộc hẹn này diễn ra từ vài năm trước.

Thành phố chuẩn bị xây dựng nhà ga mới ở phía ngoại ô. Ga cũ được giữ nguyên vẹn một di tích lịch sử. Trong trái tim người đàn ông và người đàn bà ấy có một phế tích tình yêu

LÊ KHÁNH MAI