HƯƠNG CỎ
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Áo cơm đã mấy vũng lầy
hư danh bao đỉnh vơi đầy khói sương
lời yêu gửi gió ngàn phương
trời xanh một mảnh soi gương trong ngần
không vương tơ chốn đa đoan
chẳng vì tiền bạc tiêu hoang kiếp người
câu thơ nước chảy bèo trôi
vẫn nghiêng về phía phận đời khổ đau
Dù không nên hạt mùa sau
xin làm hương cỏ đọng màu thời gian
CHIỀU XANH
Ai bỏ quên thảm cỏ xanh
ven Hồ Tây, giữa đô thành cuối đông
sương choàng lụa mỏng thinh không
hồ xanh, xanh đến thật lòng mà đau
Trái tim xanh hóa rong rêu
lại như chuông gióng vào chiều đẫm xanh
TỰ CẢM
Gió đâu chợt đến mơn man
mà lòng đã bão tự ngàn năm xưa
sóng đùa khe khẽ vô tư
sao nghe giông tố nghiêng xô tận hồn
Trót dan díu với mưa nguồn
trái tim chớp bể mãi còn đa đoan
THƯƠNG
Câu thơ anh viết để đời
là tình xanh gửi cho người ngày xưa
cái thời hò hẹn dưới mưa
dòng sông ngoảnh mặt nột bờ khó sang
rượu buồn đưa tiễn vầng trăng
tơ trời đứt nối lại giăng không ngờ
Em giờ nhen lửa tình mơ
thương anh thương cả lối xưa anh về
ĐƠN SƠ
Ta đơn sơ như cỏ thôi
phải đâu dấu hỏi mà đời phân vân
có ta trời thản nhiên xanh
không ta mây trắng yên lành vẫn trôi
Mai kia vắng bóng ta rồi
trời mây ở lại cõi người muôn sau…