- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
LÀ MÌNH
Là mình chẳng phải mình đâu
Lẫn trong sương khói, trong câu thơ buồn
Trắng trong củ ấu đáy bùn
Thơm tho cây quế tận rừng hút xa
Là mình ở giữa người ta
Cháy lên ngọn lửa để mà… tàn tro
TỰ CẢM
Gío đâu chợt đến mơn man
Mà lòng đã bão tự ngàn năm xưa
Sóng đùa khe khẽ vô tư
Sao nghe giông tố nghiêng xô tận hồn
Trót dan díu với mưa nguồn
Trái tim chớp bể mãi còn đa đoan
CHIỀU XANH
Ai bỏ quên thảm cỏ xanh
Ven Hồ Tây giữa đô thành, cuối đông
Sương choàng lụa mỏng thinh không
Hồ xanh, xanh đến thật lòng mà đau
Trái tim xanh hóa rong rêu
Lại như chuông gióng vào chiều đẫm xanh
GIÂY PHÚT TÌNH CỜ
Trời cho giây phút tình cờ
Sóng từ muôn kiếp xô bờ trong em
Tình như núi chợt dâng lên
Ngàn năm giấu lửa để nhen một chiều
Nửa đời vướng phải bùa yêu
Nhận thì mất, trả cho chiều thì đau!