- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
LỐI MÒN
LÊ KHÁNH MAI
lạc bước chốn rừng sâu bí ẩn
khát một lối mòn
một lý do hy vọng
để ngây thơ đặt vào đó: niềm tin
khát một lối mòn
một lý do hy vọng
để ngây thơ đặt vào đó: niềm tin
sẽ chẳng phải kiếm tìm
trái đất giăng lối mòn chi chít
mặt trời cứ đi về với nẻo đường quen thuộc
sóng ngàn năm chỉ một lối vỗ bờ
con tàu thiêng liêng mang giấc mơ tuổi thơ
vẫn miệt mài trên đường ray xưa cũ
những thói quen thường nhật không thể gì giũ bỏ
đời người lăn theo lối mòncâu thơ viết hôm nay rung cảm đến tận cùng
đã vang ngân từ bốn ngàn năm trước
bao nếp nghĩ cũ mèm vạch đường mòn ký ức
thế giới này về đâu?
Những lối mòn hằn in tim sâu
làm rong rêu sự sống
và đời ta tiềm tàng khát vọng
lẽ nào mòn vẹt với tháng năm?
trái đất giăng lối mòn chi chít
mặt trời cứ đi về với nẻo đường quen thuộc
sóng ngàn năm chỉ một lối vỗ bờ
con tàu thiêng liêng mang giấc mơ tuổi thơ
vẫn miệt mài trên đường ray xưa cũ
những thói quen thường nhật không thể gì giũ bỏ
đời người lăn theo lối mòncâu thơ viết hôm nay rung cảm đến tận cùng
đã vang ngân từ bốn ngàn năm trước
bao nếp nghĩ cũ mèm vạch đường mòn ký ức
thế giới này về đâu?
Những lối mòn hằn in tim sâu
làm rong rêu sự sống
và đời ta tiềm tàng khát vọng
lẽ nào mòn vẹt với tháng năm?
ta gào thét giữa cao xanh
toan vùi xóa những lối mòn chán ngắt
đã âm thầm nhận lấy vết thương.