Khi người ta già
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
những chiếc gai nhọn trên hình hài tù dần đi và rụng hẳn
đâu rồi chú nhím bé con xưa, động đến là xù lông
chiếc lưỡi mềm đã thấm mệt, chịu nằm ngoan trong khoang miệng
nó đã ngấm đòn vì cái giá phải trả cho sự nhiệt thành và cả vô tâm
nó muốn kêu lên những tiếng đớn đau, uất hận, đòi rạch ròi đúng sai, phải trái
nó muốn nói lời xin lỗi những ai bị nó làm tổn thương
nhưng tất cả đã muộn
bây giờ
gương mặt nhàu nhĩ không muốn nếp nhăn hằn sâu thêm nữa
dẫu sân khấu cuộc đời vẫn đầy nhóc những vai hề
đôi bàn tay sần chai trong sạch
có cần chi rầm rộ tung hô
những tuyên ngôn to tát ngày xưa, giờ nghĩ lại, thấy mình ngớ ngẩn
biết phận người sắp đặt bởi thiên cơ
ôi đôi mắt trong veo tuổi thơ nhìn đâu cũng tươi non, rực rỡ
nay đọc hạn sử dụng trên vỉ thuốc phải mang kính viễn thị
làm sao thấy rõ bao rác rưởi, vi trùng…
chuyện đại sự quốc gia hàng ngàn năm vẫn thế
chân lý tìm đâu trong cõi mông lung
cỏ vẫn lặng lẽ xanh, lặng lẽ úa tàn
đôi khi lòng cất lên tiếng hát
chợt nhói đau nơi ngực trái rưng rưng