Nhốt qủa tim mười sáu trong người đàn bà từng trải
tôi một mình làm cả mùa đông
đổ về tôi hàng triệu năm giá buốt
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Hà Nội trong tiền kiếp của tôi
ám ảnh đêm dài cơn mơ chăn nệm
căn nhà tập thể chín mét vuông
tôi chen nhau với sách vở ,bếp dầu ,chai lọ
Mẹ tôi gương mặt mùa đông góa bụa
thức dậy bốn giờ sáng,ra đi hun hút gió
đón chuyến xe bus đầu ngày
cà mèn cơm rau muống, đậu phụ bữa trưa công sở
Tuổi thơ tôi côi cút co ro
quẩn quanh tem phiếu thực phẩm
còi báo động, báo yên cắt vụn ước mơ
dày vò kỷ niệm
bạn bè ơi phương trời lưu lạc
kem bốn mùa còn nhức tận chân răng
Thời thiếu nữ qua nhanh như chưa từng thiếu nữ
giấu mơn mởn thịt da trong tấm áo xuềnh xoàng
nhớ điên cuồng người tình đầu đời khung ngực rộng
bàn tay đầy cá tính miền Trung
mười ngón tự tin như xương rồng vượt lên đất khát
In dấu quê hương bật máu đường cày
viết những câu thơ sinh viên lửa cháy
gieo đầm đìa cung đàn âm thanh
rồi cầm súng đi vào cuộc chiến tranh
chưa một lần cảm nhận mịn màng eo lưng con gái
đã người kiếp trước thiên thu
Hà Nội mùa đông đầu thế kỷ
bờ ngực tôi con đê sắp vỡ
run rẩy, lo âu , linh cảm, đợi chờ
người tình ơi có về trong gío. trong mưa
tôi khát những ngón tay và khung ngực rộng
Hà Nội đã tái sinh
sao người không sống lại
tôi biết cất vào đâu qủa tim mười sáu tuổi ?
Hà Nội tháng 12 năm 2001