GIÓ
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
LÊ KHÁNH MAI
chiều muộn
sương tím phủ mờ nghĩa trang
hàng ngàn ngôi mộ nối nhau như những ngôi nhà lặng im khép cửa
giữa thời khắc thiêng liêng giao hòa âm dương
em ngắm hình anh trên bia mộ
dâng trào nhớ thương
chợt gió
gió rào rạt reo bên những lùm cây
gió ùa về chật đầy không gian rỗng
gió lùa tóc em líu ríu tung bay
gió quấn thân thể em riết róng
anh đi đâu xa vừa về phải không?
em biết gió là linh hồn anh đấy
những ngón tay em run rẩy
lóng ngóng chiếc quẹt ga
ngọn lửa mong manh liêu xiêu rồi lịm tắt
thôi nào anh yêu
hãy ngưng gió cho em thắp nhang
cho em dâng hoa thơm quả ngọt
tình yêu em mãi mãi ở nơi này
nơi lư hương nở bung chùm hoa lửa
lại gió
nồng nhiệt và âu yếm
gió hôn em như ngày xưa chúng mình đi trong cơn bão
vòng tay anh vững chãi làm chiếc neo giằng giữ tình yêu
em hôn lên ngực áo lính, hít thật sâu
cất giấu niềm hạnh phúc cho những ngày xa cách.
thôi nào, anh yêu
hãy ngưng gió cho em hóa vàng
này chiếc điện thoại di động để anh gọi em trong giấc mơ
em vẫn không thôi xao xuyến mỗi khi nghe bản nhạc chuông quen thuộc
này chiếc laptop để anh viết tiếp những bài thơ
tiếng bàn phím vang vọng trong em rộn ràng lách cách
em ngước nhìn những tàn lửa bay lên trời mải miết
có phải tình em đã thấu cao xanh
ngày đã tàn
đêm giăng mùng khắp lối
thôi nào anh yêu
ta chia tay nhau
như ngày xưa anh lẫn vào xanh lá
bên trận địa pháo phòng không
em đạp xe trở về hối hả
và mơ
em biết gió vẫn đưa em suốt quãng đường xa
thành phố kia rồi, nhàm chán những ánh đèn xanh đỏ
thôi nào anh yêu