GIỮA TRỜI THÔNG REO

Mỗi dáng cây một bóng hình quân tử
lưu cốt cách trượng phu
chợt lóe lên niềm vui trong trẻo
cao nhân xưa nay chẳng hiếm bao giờ
lại nhói thương người chết trong kỳ vọng
vẫn khát kiếp sau được đứng thẳng vươn cao

Giữa trời thông reo
sao không nghe khúc ca ngạo nghễvề tự do bất tử
chỉ vọng từ tầng xanh tiếng nấc của loài thông
nước mắt sương giăng đầm đìa đỉnh núi
đã thoát đời lồng cũi
lẽ nào giam chân chốn thâm u
Vi vu …vi vu …
đừng huyễn hoặc thiên thu
đời phù du …phù du …

Mùa xuân đến biếc tận cùng nõn lá
trong hư ảo khói sương
hồn quân tử từ cây thông bước ra nhập thế
lại mang mang muôn nỗi vui buồn