Dịu dàng sông trải thảm mềm
nâng con thuyền lướt nhẹ êm giữa dòng
gió say chuốc rượu đêm nồng
trăng mơ giãi bạc bầu không trong ngần
đờn ca tài tử vừa ngân
dặt dìu nhịp phách bồng bênh một vùng
lời ca chắt lọc tự bùn
vút lên lóng lánh vui buồn trần gian
tội tình cái kiếp đa mang
cầu tre gãy nhịp biết sang lối nào
nỗi niềm xa xứ thẳm sâu
đã yên phận mỏng vẫn sầu dây dưa
Hoài Lang Dạ Cổ người xưa
ngọt bùi chia sớt, xót chua ngậm ngùi
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Giọt đàn gieo xuống hồn tôi
cho tôi neo lại bến đời Hậu Giang