Chuyện nhỏ như con thỏ

CHUYỆN NHỎ NHƯ CON THỎ

LÊ KHÁNH MAI


Hồi còn được bên người chồng yêu quý, mình hay nhờ anh ấy gãi lưng. Vợ chồng ai chả thế. Ông trời sinh ra con người có đôi tay để làm nhiều việc cho bản thân và cho mọi người. Nhưng gãi ngứa là chuyện nhỏ như con thỏ lại không dễ, đôi khi không thể tự mình gãi cho mình, nhất là ngứa ở khoảng giữa sống lưng. Vậy nên mỗi khi ngứa chỗ ấy (sống lưng) mình lại gọi “anh ơi, anh ơi, giúp em với” và được đáp ứng “nguyện vọng” ngay tức khắc. Nhưng rồi anh ấy đi xa mãi mãi, mình bắt đầu một cuộc sống tự mình lo toan cho mình kể cả việc gãi lưng. Mỗi khi ngứa, mình vớ vật gì đó gần nhất: cây thước kẻ, cái lược, chiếc đũa…rồi cũng xong, cũng dần dần thích nghi với hoàn cảnh.
Một hôm con dâu mua tặng mình một món quà bọc trong chiếc hộp giấy dài dài. Con dâu đi khỏi, mình mới mở chiếc hộp ra và thật bất ngờ đó là một vật dùng để gãi, có một bàn tay nối với một đoạn cánh tay, bằng gỗ mun bóng loáng. Tự nhiên nước mắt mình chan chứa.
Bây giờ mình vẫn sử dụng cái vật ấy để gãi, nhưng đã bình tâm hơn. Chuyện này nhỏ như con thỏ, có gì đâu đáng nói.