- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
TRẠNG THÁI
bộ rễ dưới chân tôi đột ngột đứt lìa
tôi không thể đứng trên mặt đất
tôi treo lơ lửng giữa không trung
nhẹ bẫng như thoát xác
trôi… trôi… trôi…
tôi đang sống một đời sống khác
hay chỉ là giấc mơ?
xung quanh tôi vô vàn hạt bụi
bay tuyệt vời tự do
muôn điệu ca của gió
cất lên trong im lặng bầu trời
trôi…trôi…trôi
tôi nhỏ dần đi, mỏng dần đi, không còn tôi nữa
tôi quên tôi
vũ trụ bao la như tấm gương thấu thị
tôi soi xuống đáy sâu kia
chỗ bộ rễ của tôi bị đứt lìa
chỉ như cái ao tù nhỏ xíu
KHỞI ĐẦU
khởi đầu
từ kết thúc, từ lãng quên, từ sự rỗng, từ lặng câm, từ mất mát
như chiếc hạt ủ sâu trong lòng đất trút bỏ lớp vỏ úa tàn
đội mầm xanh đón những giọt sương mai soi bóng nụ cười và nước mắt
như thú hoang đói khát tự liếm khô vết thương
thoát khỏi hang tối, thong dong giữa đại ngàn xào xạc gió
như cánh buồm xé toang lồng ngực lao ra đại dương
sóng hân hoan dội vang ghềnh đá
trên ngưỡng cửa ngôi nhà ta chia tay với bóng đêm
mang theo giấc mơ lành hái từ ngôi sao số phận
BÓNG BAY
ngẫu nhiên bạn có trong tay
quả bóng
bay
màu hồng đẹp
như màu yêu
bạn nâng niu
sợ vỡ
cho đến một ngày
bạn phát hiện
mình đã yêu cái màu hồng gợi cảm
yêu cái vẻ tung tẩy nhẹ nhàng
của nó
bạn nghĩ
nó sẽ đưa giấc mơ của bạn bay lên bầu trời
hào phóng
tự do
bạn nghiện bóng bay
như nghiện yêu
và để giữ cho tình yêu đừng vuột mất
bạn buộc nó bằng sợi dây, quấn chặt
vào ngón tay
tội nghiệp ngón tay
cứ phải chiều theo ý tưởng điên rồ của bóng
một hôm cơn gió mạnh
bóng nhảy lambada trên không trung
bạn nhìn thấy bóng và gió ôm nhau nhào lộn
bạn nghe được tiếng cười khanh khách của chúng
bạn cảm nhận nỗi tổn thương
nỗi tổn thương phi lý
nhưng bạn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều
chưa kịp ngấm cơn đau
gió đã giật mất sợi dây nơi ngón tay bạn
dìu quả bóng lên cao
tuyệt mù tăm tích
TIẾNG VỌNG
mười bốn tuổi anh viết bản nhạc đầu tiên
lẽ ra, em và anh đã học chung một lớp
em sẽ là người đầu tiên được nghe anh đàn hát
ngợi ca bầu trời tự do
trong giấc mơ em thấy
ta dìu nhau bay lên từ độ ấy
nhưng chúng ta đã đi ngược chiều nhau
em từ Nam ra Bắc
anh từ Bắc vào Nam
hai tinh cầu bé nhỏ trượt qua nhau lặng lẽ
chỉ không trung nghe được tiếng vọng thầm
đất nước như con tàu bị cắt làm đôi, lao về hai phía
có phía nào không đau?
không thể chọn chuyến tàu
không thể chọn nhà ga
không thể chọn tuổi thơ và kỷ niệm
chúng ta mang lịch sử dân tộc trong số phận mình
dòng sông cuộn chảy kia, ta không tắm hai lần
lịch sử không lặp lại
lịch sử đi trong xứ sở mông lung
lịch sử đầy tiếng vọng
mãi mãi ngân rung
CON ĐƯỜNG
sống
thở
theo đuổi những giấc mơ
buồn đau đến tan chảy
hân hoan như sóng cuồng
uống vị mặn vết thương
chết đuối nơi ánh nhìn mê đắm
lảm nhảm: “Mọi lý thuyết đều màu xám”
nhưng chẳng biết làm gì cho chân lý đổi màu
con người
mãi mãi giẫm lên dấu chân nhau
trên con đường dẫn về huyệt mộ
MÂY TRẮNG
nơi đường biên bầu trời trái đất
ta chia tay nhau
chàng hóa thành mây trắng
em đơn độc cánh cò
áo tang trắng màu mây
em ngước nhìn mây bay
gặp chàng rong chơi thanh thản
mái tóc chàng phiêu diêu kiêu hãnh
phải chăng chàng đang mải miết tìm em
phải chăng chàng muốn nói cùng em
về cuộc hành hương vô tận
rằng giã từ mặt đất, phải đâu là bạc phận
sự sống vẫn nối dài trong vũ trụ bao la
như linh hồn ta, đâu cũng là nhà
như tình yêu chọn thơ làm nơi nương náu
em dựng ngôi nhà bên sườn núi
cửa không cài then, đợi chàng về
phủ lên em tấm chăn mây ấm
trao nụ hôn ngọt ngào như tuổi trẻ chưa xa
nước suối thanh tao em sẽ pha trà
nâng chén tình, đắm say trong dòng lệ
em đi về phía mưa nguồn chớp bể
cuộn vào chàng thác xiết
hát ca lời biển khơi
cùng bay lên bầu trời
mây trắng
THƠ NGẮN
1
gạn đến cùng cuộc tình đã qua
nhận ra
những mảnh vỡ của ngọc
2
tiễn người cuối bến trần gian
một cánh chim vút lên trời xanh
hồn ta mây trắng
3
trăng lay thức
giấc hoa mộng mị
lá vườn khuya xào xạc bước ai về
4
tiếng chim gõ vào ban mai
hồi sinh
một hoàng hôn đã chết
5
bảy tỷ người
quá tải
hận thù làm trái đất oằn vai
6
giày xéo và giẫm đạp
dòng người về đâu
Sao con đường không nói?
7
viên đá vỡ từ đỉnh cao
rơi thầm xuống vực
kiêu hãnh quyên sinh
8
úp mặt vào bàn tay
khóc tiễn miền hoang tưởng
không nước mắt mà lòng uống cạn chén cay
9
chim báo bão đã về đâu
có biết
mặt đất hoang tàn
10
chuông chùa vọng hư không
áo lam chùng
bọc linh hồn cơ nhỡ
11
trên ngọn cây
những chiếc lá viết thơ tình gửi trời xanh
trong lòng đất
từng cặp rễ nâu quấn vào nhau ân ái
12
con đường nay bỗng rộng rinh
bơ vơ còn lại một mình mình đi
Lê Khánh Mai