CHÙM THƠ TRẦN QUANG QUÝ
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
(Rút từ tập Màu tự do của đất – Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam 2012)
Từ đất
Tôi đọc trên đất những bước đi ngắn, những bước đi dài
những khi bước thấp, những khi bước cao
bài học ban đầu
thuở còn lẫm chẫm
trang sách nhân gian đất bày vô tận
Tôi đọc trên đất những mùa hạt mẩy, những vị gừng cay
những cơn gió lép, những hạt sương gầy
những vết chân hanh, ngày mưa tướp mặt
tôi đọc trên đất những lời tiền nhân
Tôi biết hành trình có con đường thẳng, lại có khúc vòng
học những bước lùi để thêm bước tiến
học cách nhìn đêm để tỏ mặt ngày
bao nhiêu vực thẳm, cạm bẫy trên đường
cũng bao nhiêu cách đất làm mồ chôn
Một đời khát vọng
tìm gió
theo mây
mới hay mọi điều học ngay từ đất…
18/3/2011
Xúc giác
Những ngón tay của cứng của mềm của ướt của khô của lửa
những ngón tay giao cảm gọi mùa
Trong bóng tối và bình minh xúc giác
phiêu diêu miền hoang ngón
có ngón tay mang tâm hồn thợ hoạn
có ngọt ngào
đắng Em
Những ngón tay ngọc ngà, những ngón tay thô ráp phong sương
những ngón tay vụng về, những ngón tay táy máy
những ngón tay nhân từ cứu rỗi, những ngón tay bốc lửa bỏ tay người
thế giới những ngón tay, thế giới ngón
khi ngây ngất thăng hoa, khi vụng dại vịn bờ cảm xúc
khi cuồn cuộn cơn giông, khi đắng đót cả chiều vô cảm
Chỉ sợ một ngày những ngón tay không còn dịu dàng trên tóc người yêu
cũng có thể chúng không còn đam mê trên những phím đàn
mười ngón loanh quanh thú vui bàn tiệc
mười ngón đi qua thói đời ngóc ngách…
Bỗng thấy thương bên kia bờ xúc giác
ngón tay nằm huyệt mộ ở tay nhau
14/9/2009
Bài hát tháng Mười
Những cánh đồng châu chấu vừa hát lên cùng gió tháng Mười
chúng mang hơi thở tháng Mười này sang những tháng Mười khác
tháng Mười dâng hạt
rón rén heo may
sương muối gặt hoàng hôn tóc mẹ
những giấc người bạc trắng giấc mơ
Tôi đi ngang những mùa cốm thơm thao thiết chân trời
em đã buộc tôi từng nút thắt ký ức
trăng hổn hển tuột đêm trinh nữ
tiếng hát sương khuya, cánh đồng cỏ dại
ngây ngất làn môi
Tôi gọi tên em giấc mơ tháng Mười
dọc những con đường thảng thốt heo may
trên bầu ngực mùa thu đang cốm
khảm khắc ngân âm điệu cánh đồng mê cảm
những lẻ mùa lẻ bóng lẻ ngày xưa
Sau vụ gặt những cánh đồng mệt nhoài nằm thở trong rơm rạ
những chiếc liềm mỏi gặt giờ nằm im trên vách
chúng vẫn cong lên hình dấu hỏi
những dấu hỏi ngàn năm mai táng trong thẳm sâu luống đất
những dấu hỏi ngái cay mùi tro bếp
những dấu hỏi ngược về cổ xưa tiền kiếp
Hạt lại gieo. Nhẫn nại. Hạt người
25/9/2008
Đồng loại
Tặng LTĐ
Trong mắt rắn, dĩ nhiên rồi ta cũng loài rắn
ngôn ngữ của trườn bò
bóng tối phục binh trong bình minh nọc độc
quen lẩn khuất rập rình và tiến thân lươn lẹo
những già cỗi cũ mèm rồi có thể lột da
chỉ tính rắn không lột được cùng lốt rắn
Trong mắt bầy khuyển kia, làm sao khác ta cũng thành đồng loại
những cơn tru hoang (tiếng người hóa dại)
ngày thấp thỏm quạ kêu, đêm chập chờn cú rúc
những con mắt gài quanh bờ giậu
lách nhách cắn bóng đêm hay tự sủa phận mình
có cái chết trong bầm dập vết răng đồng loại
có bước chân côi cút lẻ bầy
Trong mắt chim ta cũng loài chim
cũng giống chim đi trên hai chân, nhưng khác chim người lại biết bò
và (nói nhỏ) thua chim không thể bay lên
suốt đời níu nhau mặt đất
Ta là ai? Câu hỏi đã xưa rồi
và điều đó chỉ riêng ta biết
ta là cả muôn loài, duy một điều khác biệt
ta vẫn phải suốt đời mang gương mặt là ta!
2/12/2006 – 23/2/2007
Cổ Ngư một lát cắt
Hàng cơm nguội trầm tư đứng ngẩn phố hiện đại
chiều dậy thì khỏa sương Tây Hồ
Cổ Ngư nhớ xưa, nằm se sắt bóng chiều hồn cẩu nhi phơ phất
phong phanh lá vàng thu cởi cuống xiêm y
tôi đi rỗng ngày buồn
nhặt vết nhân gian
rắc trên đường thu se sẽ gió
Trấn Quốc thỉnh một hồi chuông phúc lành
những con sóng vỗ tôi luỗng chiều
em lại về trong thực ảo mùa thu, trong ngọt ngào đắng đót
trong váy áo thanh xuân hừng hực qua đường
tôi muốn hôn lên bầu trời lơ lửng những cặp môi bay ngược quá khứ
những ký ức treo trên vòm lá, rằng mắt em đâu đó còn kia
Cổ Ngư
Cổ Ngư
Cổ Ngư
tiếng nấc những bàn chân còn thảng nhớ con đường
đi mải miết phía ngày không định
khóc trên vai tôi
xào xạc lá bàng