CHÙM THƠ TỨ TUYỆT
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Lê Khánh Mai
BỜ VÀ SÓNG
Biển chỉ có một bờ
muôn nghìn con sóng khát
sóng đam mê đâu biết
chạm được bờ vỡ tan
TRƯỚC BIỂN
Làm sao cho vợi bớt cô đơn
ngoài kia vật vã một cánh buồm
làm sao tan biến vào vô định
niềm đau thành sóng trải mênh mông
ĐÊM BIỂN
Sóng dồn từ đâu muôn kiếp trước
chất lên từng trận đổ ầm ào
đêm ở biển nghe đất trời vỡ nát
nghiêng phía nào cũng cuồn cuộn lo âu
TÂM TƯ
Con tàu đi thanh thản giữa trùng dương
có thể gặp đá ngầm tan nát hết
thì giông tố, thôi cần chi gào thét
và biển cần chi êm dịu dối lừa
KHÁT VỌNG
Trái tim, một tù nhân khốn khổ
đập không nguôi sau cánh cửa vô hình
chết vùi đi hay là thắp lửa
đơn giản vô cùng sao cứ mãi phân vân?
ĐỢI MÙA
Lửa gần bén rạ rơm khô
gió xa ru mãi hoang vu hồn mình
người còn giữ lửa chung tình
để ta ươm bão ủ xanh đợi mùa
NHÀ THƠ
Thánh giá của riêng mình
mang trong tim khó nhọc
cuộc hành trình đơn độc
La Mã vời vợi xa
THƠ OMAR KHAY AM*
Ám ảnh những chiếc bình vắt ra từ đất
đựng rượu thơm ngon nuôi giữ nỗi say đời
ám ảnh đất dưới chân lặng im muôn kiếp
đã nhào nên bởi lớp lớp xác người
*Omar Khay Am (1042-1112), nhà thơ, nhà khoa học Ba Tư, nay thuộc Iran