RU XA
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
ru anh xa nửa địa cầu
đêm choàng hai mảnh tím màu buồn tênh
dấu nằm nghiêng phía lênh đênh
À ơi… cái ngủ phủ mềm mắt môi
duỗi chân vào giữa đơn côi
choàng tay chạm phải chơi vơi thiên hà
nuột nà ẩn giữa nguy nga
À ơi… hư thực ta bà khói mây
lời ru khuyết nửa hao gầy
xa xăm trăng cũng vơi đầy gió sương
nhớ nhung trải kín mặt giường
À ơi… chếnh choáng men nồng
lẻ loi…
ĐÊM VĨNH HẰNG
tắt đèn muôn phía tràn đêm
mắt em óng ánh êm đềm suối trăng
trải trên tơ lụa dịu dàng
nuột nà vóc ngọc mơ màng bờ vai
lướt môi bất tận chân dài
tay đan tay ngả đền đài phục sinh
thiên thai lặng phút rùng mình
vòng ôm cuốn sóng cuộn chìm đam mê
buộc nhau vào nửa câu thề
trói nhau bốn phía lối về mênh mang
chia nhau đôi nửa vầng trăng
thả vào dâu bể vĩnh hằng bình yên…
DU MỤC
loang vào nhau nửa cơn say
son môi em đốt ngất ngây lửa tình
khẽ ru mộng giấc yên bình
ngoài kia dông bão rập rình ngụ cư
mây choàng như thực như hư
tóc em thong thả chiều thu lửng vàng
mi xanh du mục mơ màng
vai trần nghiêng ngả hàng hàng phù điêu
vòng ôm thành lũy liêu xiêu
ngược về hoang dại vương triều phục hưng
hút vào thăm thẳm từ trường
mơn man cho những vết thương dịu mùa
phiêu diêu phiên khúc giao thừa
truân chuyên thanh thản như vừa hồi xuân
dạ cầm so phím giao ân…
LỤC BÁT INTERNET
lạnh lùng con phím vô tri
gõ vào hư ảo thầm thì yêu thương
lim dim nỗi nhớ dặm trường
môi tìm môi giữa vô thường thủy tinh
chơi vơi em giữa màn hình
thênh thang ký tự giật mình mồ côi
anh đâu rồi giữa xa xôi
vừa như đối diện đã vời vợi xa
dỗ lòng ảo ảnh thôi mà
mong manh nối mạng như là chiêm bao
đường truyền bất chợt chênh chao
cúi đầu mật mã gánh bao la buồn
chập chờn ôm giấc tơ vương
vẽ vào sương khói…
một đường
nhân duyên
VŨ THANH HOA