CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA LƯƠNG TỬ MIÊN
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
(Hai Ngô Khoai)
GỬI EM SAU NHỮNG BÃO BÙNG
( ở nơi anh vừa ra đi , trời vẫn chưa hết bão )
Anh ngồi đếm những dòng tin
Nhặt ra những ánh mắt nhìn sẻ chia
Nỗi đau cũng dịu dần đi
Ngoài kia đã thấy nắng về, sau mưa
Vẫn còn những đợt gió lùa
Bầu trời sũng nước chỉ vừa mới xanh
Chim khuyên chưa thấy chuyền cành
Vậy còn xa lắm ngọt lành ấm êm
Lẽ nào chỉ có mình em
Bạn bè qua lại ngày đêm, đâu rồi ?
Lạnh từ trong nỗi xa xôi
Từ trong thật giả đầy vơi bẽ bàng
Biết rằng ngày đã muộn màng
Niềm vui ít ỏi lại càng xa thêm
Đợi chờ cho nắng ấm lên
Anh ngồi xe sợi khâu bền nỗi đau
BỖNG DƯNG
Bỗng dưng lạc mất lối về
Một chiều lộng gió đam mê hương rừng
Đến em – Xa cách quá chừng
Định dang tay với – Ngại ngùng lại thôi
Muốn xin một giải mây trôi
Bước chân thì chậm, bầu trời lại cao
Xin ai một chút ngọt ngào
Gửi vào tục ngữ ca dao : để buồn
NHỎ TO XIN GỬI ĐÔI LỜI
Độ rày buôn bán phương xa
Hôm nay mới tạt qua nhà chút đây
Vẫn người ấy vẫn cảnh này
Vẫn ” con xe đạp ” chất đầy ngô khoai
Bạn bầu còn lại những ai
Nghĩa tình chưa nhạt chưa phai với mình ?
“ Sự đời nghĩ cũng trấp trênh
Khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười ” (*)
Trầu têm chưa kịp đem mời
Mà sao bạc phếch màu vôi trên tường
Chén buồn cạn nỗi tha phương
Bao nhiêu giọt nhớ giọt thương
đâu rồi !
Để mình đắng ngắt vành môi
Nhâm nhi mãi những nỗi đời chua cay !