LÊ KHÁNH MAI
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
CÁNH BUỒM
Đàn ông đi bể có chúng có bạn. Đàn bà vượt cạn chỉ có một mình
Người đàn bà trong cơn đau sinh nở
đẹp như một thiên thần
không điểm phấn tô son
chẳng lượt là khăn áo
chị chín đầy như hoa trái mùa xuân
Năm tháng phôi phai vẻ thanh tân thiếu nữ
lại đằm sâu, dung dị nét hoang sơ
đôi môi nồng nàn như lửa
âm thầm nén chặt tiếng kêu
Chị một mình trải nghiệm cơn đau
xẻ da thịt đến tận cùng thể xác
và bay lên bằng đôi cánh ảo giác
Dường như trái đất mang thai
sắp sinh nở một bình minh bé bỏng
dường như bầu trời là chiếc chong chóng
xoáy lên trận bão kinh hoàng
lấm chấm mồ hôi trên vầng trán rộng
có phải nỗi đau kết thành ngọc châu
ánh mắt dõi phương nào thăm thẳm
thắp vì sao hy vọng lung linh
Chị một mình bước lên bàn sinh
với tình yêu mang hình hài vũ trụ
với sức lực của vạn chài đi vào sóng bể
và khát khao làm mẹ
căng buồm.