BÃO XA – HOÀNG ĐÌNH QUANG

    BÃO XA

     Một đám mây như đứa trẻ xa nhà
     Lòng buồn chán, chỉ mong trời nổi bão.
     Nó khóc ngu ngơ, nó cười mếu máo
     Tấp tểnh bay theo phía gió chết lâu rồi.
     Giờ thì chỉ còn trắng thế mà thôi.
     Cay nghiệt, oan khiên đóng băng từng khối vụn.
     Chẳng tơ hào một đồng xu ham muốn.
     Nhặt nhạnh loanh quanh mới với cũ tha hồ.
     Ơ này hương bay, dìu dặt tuổi ma cô
     Chìm khuất sau lưng những ngày xưa huyên náo
     Bữa tiệc ma trơi
                         cuối ngõ về
                                           lạo xạo.
     Ai lập lòe? Ai rực rỡ cùng ai?
     Trời như mối tình đã quá cũ, tàn phai.
     Không có bão khuôn mặt buồn son phấn
     Môi chỉ đỏ khi cuối lòng uất hận
     Những bước đi khô héo lạ lùng.
     Bão sẽ về căn nhà gió lật tung
     Cây xao xác, mà lòng không nguội lạnh
     Những tia chớp cuối mùa thu lóng lánh
     Họa đâu đây soi tỏ những mặt cười.
     Một đám mây buồn chán ở trên trời
     Lòng hớn hở khi bão vừa nổi dậy.
     Rồi sau đó lại bâng khuâng biết mấy.
     Mong bão gần, mong bão nổi từ xa.
     27-10-2011