Bài ca buồn bã – Hoàng Đình Quang

BÀI CA BUỒN BÃ

 

HOÀNG ĐÌNH QUANG

 

1

 

Dưới bầu trời này, tôi đứng chống cán cuốc

Mà nghe buồn bã chạy dọc sống lưng

Hai cánh tay buông thõng

Thành quả vun đầy những bờ đê ngăn nước mặn

mặn như nước mắt, mặn bằng mồ hôi!

 

Mùa thu tàn, mùa thu đang sinh sôi!

Mùa đã hết, chút đìu hiu còn sót lại

Cái gì vô cùng, cái gì còn mãi

Bài ca buồn bã hát dọc đường chúng ta đi

Tiếng rầm rập của thời gian và kỷ vật

Cái gì giữ lại, đã mất những gì?

 

Người yêu nhất ta ơi, em đang nghĩ gì

Gió cứ thổi dưới vòm cây không lá

Mưa cứ xoáy trong căn lều rơm rạ

Ngừng đi! Ngừng đi, cho ta nói câu này

Câu hát buồn mới biết sáng nay

Cả hai phía, không lời, không nhạc

Em đã khác, mùa thu nay đã khác.

Dưới vòm trời xanh đến cạn màu xanh!

 

Người yêu ta ơi, mùa hạ rất mong manh

Lời nói thật, vu vơ thành kỷ niệm

Cánh đồng ta gieo bây giờ ta đến

Thành kẻ đi qua, không dừng lại một lần

Gió đã khác, gió không vì hò hẹn!

Gió không vì buồn bã đôi chân!

 

Lập cập nhận ra nhau

Trong màu áo thời sâu thẳm nhất

Mong manh thế, cái đem phơi, đem giặt

Cái sẽ thành kỷ niệm không phai

 

Ta như cánh rừng khản đặc giọng hươu nai

Mùa săn đuổi, mùa gọi tình sau kẽ lá

Rồi đứng lặng trước bài ca buồn bã

Rồi đôi tay buông thõng

Buổi chiều này.

 

Ăn nhiều cũng không thể lớn

Làm nhiều cũng chẳng thể giàu

Uống mãi mà chưa hết rượu

Ai bảo nhân gian bể dâu?

 

Có bao lần ta lạc mất nhau

Giờ nhận lại, mắt buồn vời vợi

Ai biết chia ly, ai nhẫn lòng chờ đợi

Số phận trôi qua kẽ nứt phũ phàng

Người đứng lại, đợi người không trở lại

Người đi rồi, trách một chuyến đò ngang

Sông cứ trách đò đầy, lỡ bến

Ta ra đi, mùa hoa gạo bàng hoàng.

Không hò hẹn để rồi không lỡ hẹn.

 

2

 

Em sinh ra không phải để cho mình

Ta biết thế, lặng lẽ mình ta biết

Sau vũ hội, mọi nhân tình đi hết

Mảnh kim tuyến cuối cùng cũng theo gió bay đi.

 

Ta mơ đêm qua em đã nói những gì

Em buồn thế, ta buồn không nhớ nổi

Sau phút chạm nhau bằng cái nhìn nông nổi

Khoảng cách lớn dần, em bé lại trong xa.

 

Em trên đời không phải để cho ta

Màu áo ấy không phải màu bỏ lỡ

Người xa lạ đổ tràn trên phố

Có một màu ta bất chợt lặng im.

 

Em sinh ra không phải để ta tìm

Dưới tán cây thưa, ve sầu kêu nức nở

Em không nhớ, để một mình ta nhớ

Một cái tên ghi vội giữa chân trời

Ta tiễn em một lần qua vạch đỏ

Để ngoài thềm hoa cứ thế mà rơi.

 

Em đi trên đời như một mảng mây bay

Mưa bão ở đâu, giống tố về đâu nhỉ?

Sau ánh chớp là bóng đen vô lý

Ta giật mình, níu chặt cánh tay em.

 

Ta đi trên đời không phải để tìm em

Ta tìm mãi bóng hình xưa đã khuất

Em hiển hiện sau cánh màn có thật

Lúc hiện ra là một nửa ta tìm.

 

Ta đi trên đời, là để biết lặng im

Là để đếm những gì không nguyên vẹn

Là để có những phù du ẩn hiện

Và những lần em đến để rồi đi.

 

 

3

 

 

Ơi đôi chim từ quy

Ta thức cùng em từ đầu hôm, tới sáng

 

Về đi thôi, trời sắp rạng mất rồi

Không tìm thấy nhau đâu

Thôi đừng tìm nhau nữa

Về đi thôi!

Mặc cho tình dang dở

Mặc cho lời ai oán khản đặc đêm dày

Về đi thôi

Đêm dài lắm, ai bền lòng chờ đợi

Ai vững lòng đi dọc bến đắng cay.

 

Về đi thôi

Hãy cố mà quên

Có phải mình em đâu

Nhân gian đầy tràn bội bạc

Ai đã thức trọn đêm dằng dặc

Ai bần thần chưa gặp đã chia tay.

 

Về đi thôi

Làm sao giấu một đêm dài duyên nợ

Có những điều cứ nhớ
không biết để làm gì!
Liều thuốc đắng
dù trăm lần tự bảo: quên đi!

Về đi! Về đi! Và quên đi

Nối hai đầu đêm tiếng từ quy

Tiếng xoay tròn, nức nở

Niềm hy vọng cứ dần dần tan vỡ

Niềm kiêu hãnh cứ dần dần loãng tan

 

Ôi! Đêm mùa thu sao bay bạt ngàn

Đêm đen thẳm, đêm bừng bừng hoá lửa

Ta khép lại một phần dang dở

Tự thu mình cóp nhặt nỗi dở dang

Em có khóc trên cánh đồng sau gặt

Nhớ đừng rơi giọt lệ đã muộn màng.

 

 

 

 

4

 

Có một ngã ba nào đó trong đời

Một ngã ba bên nào cũng vắng

Em dừng lại rồi chùm hoa cay đắng

Muộn màng khi thất lạc nhau rồi

Không thể nói lời không im lặng

Một tiếng chim chiều nghe rất xa xôi

Như một lời chim nhắn nhủ cùng tôi

Chia ly ấy là lời nguyền rồ rại

Héo hắt, tàn phai lời không giữ được lời.

 

Chọn làm sao khi buồn bã giăng kín trời

Khe khắt giấu niềm tin vào sấm chớp

Năm tháng đi qua, người nắm tay người

Mà không thể giữ nhau lâu hơn được.

 

Ngắt một bông hoa tàn

Để đánh dấu hướng đi vào hạnh phúc

Để giữ dấu bên nào dòng sông đục

Để giữ gìn chút kỷ niệm vừa rơi.

 

Hạnh phúc hoà tan vào hun hút chân trời

Lan vội vã về phía không chờ đợi

Ngày mưa bụi, mưa rơi

Ngửa tay trái đếm mùa thu rất vội

Để còn ta trong nỗi nhớ tơi bời

Mùa thu ấy đã là mùa thu cuối.

 

Ai đã từng đi qua ngã ba

Để chia sẻ nỗi nghi ngờ số phận

Bụi sẽ bay cho đến tận chiều tà

Đêm trong trẻo trăng vừa từ đâu đến

Chim cũng từ hoàng hôn trắng bay ra

Dù không thể hay chỉ là có thể

Chỉ một lần cô quạnh

Ngã Ba!

 

 

5

 

“Đường dài, ngựa chạy cuồng chân”

Vó ngựa gõ trên ngực chàng kỵ sĩ

Đường ngược gió, gió điên cuồng, hoan hỉ

In dấu chân trên mặt đất lờ mờ.

Đừng ngoảnh lại, phía sau chàng trống rỗng

Chỉ có hình người thiếu phụ bơvơ!

Khăn đen vẫy vào hoàng hôn cháy bỏng

Biết vì sao? Vì sao cứ đợi chờ!

 

Mệt rã rời trên lưng ngựa trầm tư

Trải một manh nhỡ nhàng vào ký ức

Lật từng trang đau đến sững sờ

Không để lại chút ngày xưa ẩn ức

Đường thăm thẳm, ngày cắt rời từng khúc

Trên hai vai, nặng đến tận đáy lòng

Ta độc hành trên đường thiên lý

Em xoay tròn thuyền độc mộc trên sông!

 

Con đường này em có nhớ gì không?

Em có nhớ, xin em đừng nhắc nữa

Ta đã thoát sau mỗi lần ngã ngựa

Thoát một vòng cay nghiệt vực sâu.

 

Con đường này ta có nhớ về nhau

Em có nhớ, em hãy cầm theo nhé

Ở phía trước vẫn còn điều mới mẻ

Suốt đời người ta giấu kín trong mơ.

 

Cuối chặng đường hoa trắng phất phơ

Ngôi nhà bé, dựng trong lau sậy

Ta vẫn đợi và vẫn mong em đấy

Ôi dịu mềm, trĩu nặng của đời ta.

 

Tuyến tính con đường, vạt áo kiêu sa

Hoa lại nở ngạt ngào ven mắt biếc

Đừng hát nữa, bài tình ca tiễn biệt

Tiếng ngân dài theo tiếng húcuồng phong!

 

6

 

 

Bối rối chân anh ngàn hoa

Em khuất lấp sau rừng nhan sắc

Kỷ niệm cứ nhạt nhoà

Người xuống bể nam, người lên bể bắc

Vó ngựa nước Hồ lìa cánh chim nước Việt

Xa vời vợi xa…

 

Vệt hoa nào còn cháy bỏng thịt da

Đêm trong suốt mùi hương rơi lãchã

Nước mắt soi giấc ngủ nhạt nhoà

Lật gối trăm lần mà mơ không trở lại

Phía không gió miên man bờ bãi

Cỏ chiêm bao lan man mọc vô tình.

Em đánh thức quãng đời không nhắc lại

Tiếng ngọn đèn buồn bã cháy bình minh.

 

Có khi nào trong ký ức mờ xanh

Ta bất chợt nhận ra đêm mới lạ

Kỷ niệm không thành

Đêm quằn quại như tình yêu trở dạ

Tiếng hạt muối vặn mình đơn độc quá

Mặn một mình trong lát gừng cay!

 

Cả một đời xô dạt

Anh giữ lại nửa này

Em cầm bằng câu hát

Chuyền qua đốt ngón tay

Thấm giữa chiều đẫm nắng

Rỏ theo giọt ngày!

 

Đêm dài như sợi chỉ

Căng một đầu vào quên

Căng một đầu vào nhớ

Xuyên qua đầu mũi kim

Vá muôn ngàn mảnh vỡ

Đêm không dài như đêm

Máu âm ỉ cháy

Tuần hoàn qua con tim.

 

 

7

 

Anh sẽ cười như từng có em

Gạt cả non cao sau lùm cây xấu hổ

Từng dựng lại bao nhiêu câu chuyện cổ

Những vai hề vẫn gượng náu trong ta

Một mình diễn

Lại một mình trống mõ

Một mình cười

Và một mình tự hoan hô!

 

Biết bao lần đau đớn ngẩn ngơ

Bão cũng đến từ bên kia mái vắng

Tâm bão ấy biết rằng phẳng lặng

Biển mơ hồ nhận tàn phá tan hoang!

 

Anh sẽ từng quên như từng nhớ miên man 

Anh sẽ hát những câu ca dang dở

Nhận tiếng tung hô từ đâu đó quanh đời.

 

Anh sẽ chìm trong ngả ngất tiếng cười

Tự trang điểm lấy khuôn mặt mới

Tự thấy mình trong tấm gương vời vợi

Nhận ra mình đang đứng phía sau lưng.

Hình âm bản phơi trong chiều ngũ sắc

Đưa em đi ngược hết mọi cánh rừng.

 

Nhưng bề nào thì lòng cũng rưng rưng

San sẻ đắng cay, cho đi và nhận lại

Trong hồi hộp chờ rừng hoa kết trái

Chín trong đời những vết cắt còn tươi

Nửa nhận được là nửa phần rơi xuống

Vạt áo chùng là vạt áo mồ côi.

 

 

Có bề nào che chắn được phận người

Mỗi lúc quay đi đắn đo về may mắn

Đừng than trách gừng cay và muối mặn

Cũng như người gừng không nhạt được đâu

Đất có bạc, đất vẫn còn hơi nắng

Trời vẫn xanh, dù xám xịt trên đầu.

Thời mặn nhạt có lời nguyền cay đắng

Để bây giờ ta lại hát về nhau.

 

 

8

 

Có thể nào đêm nay, đêm quá sâu

Không một ngôi sao đứng trên trời đợi bạn

Ta ngây ngô như mới gặp lần đầu

Trong phút chốc lòng ta tự sáng.

 

Tự hát ru mình, giờ ta biết ru ai

Ai cũng thức đợi mặt trời đã lặn

Ai cũng đắm sâu vào trong đáy mắt

Không một ai dừng lại dưới mây mù

Ta đợi em buồn qua khúc hát ru

Câu hát nửa chừng, bất thần ta ngoảnh lại

Nhìn thành quả ngổn ngang mùa gặt hái

Trong tay mình, vỏ trấu xác xơ bay!

 

Lơ mơ một gã dân cày

Cầm vàng còn sợ vàng bay

Cầm câu hát sợ đắng cay

Cuối trời

Đặt lòng qua khúc non khơi

Già trăng, trăng khuyết

mà chơi vơi thuyền

Mai sau giữ lời nguyền với cỏ

Chim từ quy vò võ gọi người tình

Ta không đợi, ta trở về xưa cũ

Ngã ba nào còn giữ chút lung linh.

 

Dưới trời xanh, ta không biết nhắn nhủ gì

Mùa hoa dại nở tràn lối cũ

Kỷ vật giờ thấp thoáng bóng người đi

Rải rác chín sau lãng quên ấp ủ.

 

Hoa đã nở đúng kỳ – như đã hẹn

Bài ca buồn, lặp lại những ngày suông

Ta cứ hát cho người không thể đến

Ánh bình minh ngoảnh lại với đêm trường

Mỗi bước chân, nặng lời nhau nhiều lắm

Dấu ngày qua rải kín mặt đường!

 

Tháng 6-2013

(Vũng Tàu – TP Hồ Chí Minh)