ƠI NGƯỜI! VÀ SINH NHẬT LÊ KHÁNH MAI
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Vừa sáng sớm, một cuộc điện thoại reo như cấp cứu. “Lại Đường thi” – mình nghĩ. Chả là mấy hôm nay mình nhận nhiều cuộc điện thoại của các anh chị trong cộng đồng Vnweblogs, nội dung xoay quanh thơ Đường. Có người ủng hộ nhiệt liệt, có người bảo tranh luận hay, nhưng “né” bớt chỗ này, chỗ kia… OK, mình lắng nghe hết thảy.
Nhưng cú điện thoại sáng nay đã lái “tâm trí” của mình sang một hướng khác. “A lô, Khánh Mai hả, nhớ hôm nay là ngày gì không?”. “Không”. “Sinh nhật Khánh Mai. Đến ngay Sonata nhé, bọn mình đợi. “OK”. Thế là phóng đi.
Mấy hôm nay mải lao vào “cuộc chiến” Đường thi, quên béng luôn ngày sinh nhật 29 – 3 đang cận kề cái tuổi 59 của mình. Ôi! Buồn cười, tuổi này thì sinh nhật có gì mà phải rộn? Mình nghĩ ra một cái gì đó vui vui, chợt nhớ mấy người chơi số đề gọi số 59 là số con bướm. Vậy là đã tuổi con bướm rồi đó… “Bướm lượn là bướm ối à nó bay…”..hi hi…
Bạn cafe ríu rít nói nói, cười cười chém đứt cả bão xoay quanh các đề tài: già – trẻ, xấu – đẹp, áo – váy, chồng – bồ… chuyện muôn thuở chả có gì mới mà nói mãi không chán. Vui. Coi như ngày sinh nhật như thế là thú vị lắm lắm..
Về nhà, vào blog Thơ và đồng vọng bắt gặp comment của chị Minh Tâm: “…Em vững tâm nhé…Chúc em bình thản trước mọi biến cố…Viết bài mới để chị đọc với em…Chị yêu em”. Đọc, tự nhiên suýt khóc. Chị Minh Tâm thương mình lắm đây. Đáp lại tấm tình ấy của chị, mình nghĩ, không gì tốt hơn là nghe lời chị.
Chưa kịp viết bài thơ mới cho cái tuổi con bướm, mình đăng một bài thơ cũ. Cảm ơn chị Minh Tâm động viên. Cám ơn các anh chị và các bạn chia sẻ
ƠI NGƯỜI!
LÊ KHÁNH MAI
Gửi bạn thơ
Ta chung một kiếp giời đày
đường quang chẳng bước, nẻo lầy sa chân
đa đoan vấn vít gió trăng
nỗi sầu muôn thuở đeo mang phận người
rằng yêu là cái nghiệp đời
càng mê mẩn lắm càng rời rã đau
so chi hay dở thấp cao
ngẩng trông nhấp nhóa biết bao thiên tài
Tôi là ai?
Bạn là ai?
chỉ như khói thoảng sương bay thôi mà
đường về La Mã vời xa
vác cây Thánh giá vượt qua phận mình
Thương sao cái kiếp đa tình
lấy hư ảo để ru mình người ơi!
(Rút từ tập thơ Giấc mơ hái từ cơn giông của Lê Khánh Mai, NXB Hội Nhà văn 2008)